Mình ngồi kể lể chuyện bệnh tật với tụi bạn:
– Chị Mai đang xem sơ đồ gen cho tao, nghi ngờ dính đột biến mới, cái này nó chỉ biểu hiện từ mười mấy tuổi trở lên mới ghê
– Tự dưng đột biến giỏi lên xong còn kèm theo khiếm thính làm chi vậy bố
– Nghe xong thấy sợ hãi cuộc đời. Kiểu tự nhiên 1 ngày gen của mình đột biến thành thể bệnh
– Không sao, người tài cần thử thách lớn hơn. Cứ chơi với những gì mình có đi bố tôy
Bất giác bụm miệng cười. Con bạn (con gái) mình có biệt tài là hay nghĩ ra gì đó vui vui trong cả tình huống xấu. Điều quan trọng là những thứ đó gây cười thật, hoặc có lý (khiến một đứa thiên về logic chặt chẽ như mình không cãi được).
Thi thoảng mình hay chia sẻ về việc mà bản thân lo lắng. Nó lại:
– Bố giỏi thế sợ cái gì? Con nhơn nhơn đây còn không lo nữa là
– Ối giời ơi người ta làm sếp rồi, người ta có nỗi lo kiểu mới
Những câu nịnh của nó cứ ngố ngố nhưng lại đủ dỗ được đứa hay lo ngại về bản thân cực kỳ. Cứ thế, mình dần bớt trầm kẽm, bớt cực đoan đi rõ rệt. Hiệu quả hơn cả đọc mấy quyển sách và video self-help quá nhiều triết lý nặng nề hehe
Vậy nên mình cực tin vào phương pháp giao tiếp, tiếp xúc với những luồng năng lượng tích cực một cách thường xuyên VÀ TỰ NHIÊN sẽ giúp chúng ta cải thiện tình trạng tâm lý. Tâm lý không phải thứ não ép là theo, bạn bảo “đừng bi quan, đừng lo nghĩ” là nó sẽ vui, sẽ thoải mái.
Tâm lý sẽ thay đổi từ từ, tác động bởi những tình huống và hội thoại nhỏ xíu mỗi ngày. Bạn nhìn thấy những người xung quanh mình vui vẻ, tràn năng lượng, thoải mái khi đón nhận tin xấu thì bạn mới dần học theo một cách vô thức như vậy được. Chứ nào được mấy người sống cùng những giận dữ, buồn khổ… liên miên mà rạng rỡ, tươi cười được đâu ha?